Thứ Năm, 18 tháng 6, 2020

Biển xanh thẳm, sâu hút như đôi mắt chàng hay lạnh lùng, im lặng như nàng?

Biển xanh thẳm, sâu hút như đôi mắt chàng hay lạnh lùng, im lặng như nàng?

Le silence de la mer - Sự im lặng của biển.
Đây là bộ phim hay nhất từ trước đến giờ mình từng xem. Cách đây vẻ vẹn 13 năm vô tình xem được trên chiếc ti vi bé nhỏ, xem xong mà nước mắt ngắn nước mắt dài, để rồi 13 năm sau vô tình lại xem lại lần nữa cảm xúc đau buồn càng mãnh liệt hơn bao giờ hết.


Cả bộ phim nữ chính chỉ nói một lời chào vĩnh biệt với nam chính, họ giao tiếp với nhau qua ánh mắt, qua hành động, qua tiếng đàn piano cũng đủ lấy hết nước mắt của khán giả.

Rồi cứ như thế một tình yêu chớm nở bên trong họ, nhưng họ biết rằng sẽ chẳng đi đến đâu nên không ai dám bộc lộ tình cảm của mình.

Chiến tranh thật khắc nghiệt trên chiến trường và trong cả con tim đang rực lửa của họ. Có thể cảm nhận được rằng tác giả đã đặt tình yêu tổ quốc lên trên hết, nhưng điều xót xa thay là chàng trai ấy lại là một nhà soạn nhạc, anh yêu quý những nốt nhạc và không thích chiến tranh, anh có một trái tim rất lương thiện, nhưng truyền thống gia đình buộc anh phải đi tham gia chiến trận.

Cái ánh mắt lúc anh nhìn thấy nữ chính mà bất lực không thể giúp nổi gì mới thật ám ảnh làm sao, dù anh làm quan chức to đi nữa cũng không sao cứu được người hàng xóm của cô ấy. Cái ánh mắt chứa đầy tình cảm của anh, cái ánh mắt xanh thẳm ấy luôn nhìn thẳng vào cô không bao giờ muốn rời xa đó mà phải nói lời chào vĩnh biệt khiến người xem đau xé lòng, day dứt mà chảy lệ.

Thật là tội nghiệp cho đôi bạn trẻ hy vọng ở trên chiến tuyến họ sẽ lại gặp được nhau thêm lần nữa.

P/s: Thật là muốn đọc truyện gốc quá đi mà tìm không nổi :))))
#lesilenedelamer #sự_im_lặng_của_biể

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét